11 thg 11, 2008

thơ của bạn tôi

Tháng ngày* thơ của Nguyên Vi Nguyên Vi tên thật là Nguyễn Văn Hùng. Nguyên quán: Ma Nương (Từ Tâm), Ninh Thuận. Cựu học sinh Duy Tân (Ninh Thuận). Có đăng thơ rải rác ở vài tờ báo trong và ngoài tỉnh. Hiện sống và làm việc tại thành phố Phan Rang-Tháp Chàm (Ninh Thuận)....
T H Á N G T Á M Tháng tám Phan Rang nắng thiêu Cô đơn em ẩn mình nơi đâu Đất khát đang mơ về vạt cỏ non điểm lốm đốm vài bông hoa dại Em mơ gì đôi mắt héo ngàn lau. Con sóng cười lấp lánh ánh kim cương Thứ hàng hóa không bán mua đổi chác Chỉ có rặng san hô chào mời những cánh cò kỳ hồ lang bạt Đủng đỉnh bước chân nghệ sĩ mang mang phiêu sương. Này em có mắt ta trên lá Soi tìm em bằng chùm tia X, Y hay Z nào đó có gì xài nấy Cô đơn em bập bênh tháng sáu – tháng tám – tháng mười Mộng và thực chia đều năm mươi / năm mươi. Nợ tiền chồng chất nợ tình chất chồng Em giấu mình bằng găng tay, kính râm, khẩu trang và mũ bảo hiểm Tháng tám vẫn nhận ra nỗi cô đơn màu tím Và chuẩn bị đón em bằng khúc nhạc dạo trời mưa bong bóng bập bồng… Con chim xanh đã ngủ quên bên bể lọc Mơ giấc mơ thường trực cơm áo gạo tiền Gồng gánh tháng tám trên đôi vai gầy rộc Nắng vẫn hồn nhiên tự nhiên như nhiên. KHÚC MƠ THÁNG CHÍN I.Lá mới ngẩn ngơ trườn theo gió trên vòm câyĐã thôi râm ran tiếng ve từ hôm rơi cánh phượng cuối mùaĐể bù lại cho người cho tôi và em những con đường biết hátBằng nhịp chân rộn ràng hòa tiếng trống ầm vang.Cái nắng chang chang vẫn cứ dửng dưng với tháng chínĐốt mọi thứ với lửa bản nháp / ví dụ nhỏ của sa mạcXương rồng tủm tỉm cười lồ lộ những con mắt đỏ dã tràngVọng ký ức chơi trò trốn tìm hoa cỏ lông chông.Tháng chín Phan Rang ngộp thởHương hoa sữa rủ nhau long nhong khắp phốĐuổi hương ngọc lan cao chạy xa bayĐuổi người cuồng chân bằng thứ mùi gây nôn mửa.Chợt nhớ cách gì một lùm hoa cơm nguộiMột tán táo dại một vạt cỏ gàThanh thản nằm ngồi mặc tình thương và tha hồ nhớXa lắc lơ thuở đến trường ngày hai buổi ê a đến thuộc lòng tản văn “Tôi đi học”.Tháng chín ùn tắt những lo toan thường trực và không thường trựcNhững người đàn ông chờ vợ lâu hơn vì khoảng thời gian dạo chợCó dịp làm thơ về giá cả nóng lên như nắngVà chọn hợp âm la thăng làm chủ đạo Chợ - Đời - Ca.
II.“Ngủ ngon đi cưng!”Lời ru thật dễ thương tôi quen nghe từ hồi còn bé tẹoMười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi, rồi năm mươi năm trôiLời ru cứ tưởng…đã xưa rồi DiễmVẫn kiên nhẫn đến ngoan cố bám theo tôi, theo anh dù gần hết cuộc người.“Ngủ ngon đi cưng!”Lời ru đã từng bắt tôi sợ đến phát khiếpKhông khác mấy những tiếng động lạ khi phải đi đêm qua khu mồ hoangLại cũng từa tựa lời nhắc tuồng sau tấm màn nhung sân khấuNơi đầy dẫy phấn sáp và diêm dúa đèn màu, chát chúa âm thanh.“Ngủ ngon đi cưng!”Các cụ tằng tổ mấy ngàn năm xưa khêu lửa đốt xương ngồi viết Dịch kinhRằng từ hỗn mang âm dương sinh thành và sánh vai nhau đi đến tận cõi vô cực Sao cứ phải giật mình cả khi có cớ và vô cớDù ba bốn ly cà phê đen trong ngày trì hai mí mắt cấm gần nhau.“Ngủ ngon đi cưng!”Lời ru không buồn sao nghe mênh mang mênh mangNửa giống tiếng ông, nửa giống tiếng cha, nửa giống tiếng anh, và nửa giống tiếng tôiThực đơn thịt cầy một món, bốn món, bảy món, rồi mười lăm mónVẫn còn thiếu và phải thêm vào hàng tỉ món giả cầy đó thôi.“Ngủ ngon đi cưng!”.
III.Những ý nghĩ di trú quá mùa quên mất đường vềRồi một ngày đỉnh yêu thương lạnh dần, thảo nguyên tình trở nóngChợt bơ vơ mệt mỏi giữa đại ngàn vô cảmHoa đã nhạt màu, trái chín háp từ lâu.Những ý nghĩ mơ về vùng quê xa giờ trở nên biền biệtDẫu chân chất quê mùa vẫn đọng thơ trên lá cỏDẫu bình thường đến ngàn đời vẫn đọng nhạc trên bọt sóngDẫu dung dị như cánh vạc vẫn lạc vào cõi sắc màu bất tuyệt chiều hôm.Những ý nghĩ mất dấu niêm phong không đầu không cuốiDị dạng theo năm tháng ở bầu thì tròn ở ống thì dàiChẳng còn nhận ra mình, tựa viên cuội bên bờ suốiBóng lưỡng nhẵn thín xôi thịt vô hồn không giống ai.Những ý nghĩ đã khác / rất khác là đằng khác Quê xưa đã quá xưa và ngôi nhà cũ đã quá cũÁo quần đã quá chật, còn đôi dép và chiếc nón đã quá rộngCâu chào thiếu âm tiết cùng cái bắt tay không chặc.Những ý nghĩ di trú quá mùa dò dẫm tìm vềChốn thảo nguyên tình ấm áp và đỉnh yêu thương dịu mátKhác, khác, khác, khác và khác, tất thảy đã khácGiật thót mình, may quá, chỉ là mơ.
THÁNG MƯỜI
Tháng mười mưa, tháng mười nắng hoặc cả mưa lẫn nắngChẳng can dự gì đến trái tim, tình yêu, ngọt ngào và cay đắngNóng lạnh, bùn lầy và ráo tạnh đều tiềm ẩn minh triết riêngKhông loại trừ giả và chân, thật và hư, cả ta và em.Tháng mười nến tắt rồi sáng, hoa tươi rồi héo, hình rồi chỉ còn có bóngChỉ một người đeo khổ nạn hơn một phần tư thế kỷ chân xiêu, gối lỏngThường xuyên trượt ngã lăn quay trầy trụa trong đống ngôn từNhững con chữ thi thoảng mọc cánh cong mình hoa mỹ và biến nhanh bằng chuỗi liên móc ba, liên móc tư.Tháng mười ngày giận đêm thương, tháng mười kẻ quên người nhớThô kệch như những viên đá xếp chồng lên nhau và thanh khiếtcó hồn như hòn non bộDã quỳ hoa hay dã quỳ cỏ rất có thể phụ thuộc vào sự đầy vơi của cái dạ dàyNgơ ngác ngay lằn ranh bước chân du lãng và nhịp đều một hai, một hai.Tháng mười kẻ ngấp nghé ngũ tuần người chuẩn bị hoài thaiChỗ rách đang vá liếc trộm chỗ lành bị xéPhiên chợ đời không còn lạ món vừa đá bóng vừa thổi còiRất mực vô tư phè như cua và ngang như ghẹ.Tháng mười ta có bóng ta, em có bóng emĐi suốt ba mươi mốt ngày từ năm này qua năm khácKèm nhau qua sinh lão bệnh tử thủy chung như âm nhạcKhi bốc đồng như rốc, lúc dịu dàng réo rắt khúc bình ca. THÁNG MƯỜI MỘT hương tìm sắcOng bướm đã dần xa, một trăm phần trăm rồi quên là cái chắcSá gì mấy tờ bản thảo thơ lăn lóc tiêu điều đau chẳng buồn rên oan chẳng buồn kêu. Đã khác tháng mười một xưa quá nhiều, cả ta nữa phải không dã quỳBao năm qua đất trời vẫn chịu mưa lụt, triều cường, vẫn bão lũ đó thôiVà trái đất vẫn quay. Người chết đã chết, người sống vẫn đang ráng sốngThơ văn nhạc họa cùng hàng tỷ thứ ằm bà lằn khác vẫn rùng rinh chào bán gọi mời. Tháng mười một mắt người đỡ héo hơn tí chút nào chăngNgoài hiên mưa cứ mưa, quán xá cứ cà phê tí tách và rượu bia cứ rótKẻ để thư giãn, kẻ để quên đời, kẻ dùng làm phương tiện để ton hótNước mắt ta đã đóng băng, mời dã quỳ cắm cờ xỏ giày hoặc thắng xe chó kéo trượt chơi. Tháng mười một say ngất ngưỡng bước lơ ngơ mồm hát vu vơ như thằng bệnh down thể nhẹBởi ngấm men đời đã hóa rượu, lượm nhặt những tin yêu quá date bóp gỏi làm mồiHoa đã hiện nguyên hình chỉ là đài là cánh là nhụy là phấn và chút hương dành khoe mẽThôi tiếc chi một thời hăng hái, hùng hục lùng xục tìm kính lúpđể xăm soi. Kính vợ đắc thọ , Sợ vợ sống lâu , Nể vợ bớt ưu sầu , Để vợ lên đầu , là trường sinh bất tử ... Đánh vợ nhừ tử , là đại nghịch bất đạo . Vợ hỏi mà nói xạo, là trời đất bất dung . Chê vợ lung tung , là ngậm máu phun người . Gặp vợ mà không cười, là có mắt không tròng . Để vợ phiền lòng , là tru di tam tộc Vợ sai mà hằn hộc , là trời đánh thánh đâm , Vợ gọi mà ngậm câm , là lòng lang dạ sói Đã khác tháng mười một xưa quá nhiềuTa thậm chí không còn nhận ra hoa dù phải nhờ đến lược gương bới  . Để vợ nhịn đói , là tội nhân thiên cổ

Võ lâm giai thoại


Một Góc Nhìn (Khi thi nhân phiêu bạc giang hồ ) “Những tháng ngày bình yên dần trôi qua như những áng mây lặng lẽ, rồi thì những lời đồn đại về “Sơn Hà Xã Tắc” tái xuất giang hồ cũng như tin Kim Quốc tiến quân Nam Hạ lan truyền đến tai bạn. Sau những đêm thức trắng suy nghĩ, bạn quyết định một lần dấn thân vào chốn giang hồ để tìm hiểu bí mật thật sự của tấm bản đồ, đoạt bảo vật hay cứu giang hồ khỏi một trận phân tranh?” (VLTK-SHXT) Cũng như bao người, tại hạ cũng tò mò, cũng háo hức, hăm hở dấn thân … Thế giới đó không dành cho du ngoạn ngắm cảnh, không dành cho thi nhân ngơ ngác … lá vàng rơi! Đó là thế giới luyện công, là chiến đấu, là công thành, là chiến trường (?!). Vậy mà tại hạ vốn chỉ là thư sinh, chỉ quen đọc sách, mê thơ, chưa quen cung kiếm lại bước chân vào! Nên khi phiêu bạt giang hồ, đã gặp không ít khó khăn, buồn vui lẫn lộn … "Hãy yêu thương qua tận đỉnh trời Nuốt sức mạnh bão giông Mở tiệc vui miên trường trên đá núi" Mazisi Kunene ( Nam Phi ) Thích nhất là ký danh đệ tử phái Nga-mi; được qua 3 ải về trà, nhạc, câu đối… làm cho tâm hồn phong phú thêm. Tiếng nhạc ngân nga tụng niệm ở Nga-mi làm lòng người thêm lắng dịu. Lại đến Dương-châu gặp một bé gái có mấy câu đố trẻ con vui vui, nhớ về hồi nhỏ của mình mà bồi hồi… Khi làm nhiệm vụ phái Thiếu-lâm cấp 20 tại Tây Phục ngưu sơn, đang “xếp hàng” chờ thu phục 5 dị nhân (vì Thiếu-lâm làm nhiệm vụ này đông quá!) Gặp 2 nàng Ngũ-độc, một áo xanh, một áo vàng đi qua lại gần đó… tại hạ cảm hứng đọc “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường”. Chưa dứt lời thì hởi ơi, thân thể đã bầm tím, co quắp, chân tay bủn rủn, để khi tỉnh dậy mới biết mình trúng độc đến nổi mang trọng thương. Lãng mạn thi nhân vẫn không từ. Lúc đến Thuý-yên phái chợt thấy cảnh trí ở đây xinh tươi quá, các thiếu nữ Thuý-yên hoa sứ dập dìu qua lại, vui vẽ nên mình cũng vào Bách-hoa-đình ngắm hoa, song lạc vào một căn phòng không biết đường ra suốt tháng trời, chỉ còn biết ngồi một chổ niệm … thơ! “Nhật mộ hương quan hà xứ thị, yên ba giang thượng sử nhân sầu” (Trời tối quê nhà đâu đó tá, khói tuôn sóng vỗ mối sầu gây). Một số hảo thủ võ lâm vào đó cũng không biết đường ra, hỏi tại hạ, tại hạ chỉ biết an ủi các bạn và đọc thơ cho nghe (sau này mới biết đi ép sát tường thì mới ra được). Khi ra, mừng quá nên áo mũ, giày nhẫn, ngọc bội đều tung hê lên trời, chạy một mạch về thành Đại-lý gần đó, bụng đói, định ghé tìm một quán cóc bình dân lót dạ, nhưng xem lại không còn xu nào, thôi thì săn nhím bán cho tửu lầu trong thành kiếm tiền độ nhật. Phiêu bạt đến thành Tương-dương vừa lúc chiến trường Tống-Kim nổ ra. Đến hỏi mộ binh quan thì đẳng cấp 40 mới được vào và phải nạp 3.000 lượng (?!). Hoá ra muốn đi lính cũng phải nộp tiền mới được đi, hay thật !!! Qua Võ-đang phái… Chính ở đây, tại hạ gặp được những người bạn tốt như Thái Cực Chưởng, Khuất Nhi Nhi, Tiêu Quá, mydoccuments, … cùng luyện công, cùng chia sẽ buồn vui, cùng bắt rắn, cóc ở mê cung đáy giếng để uống rượu tiêu sầu, chia nhau từng lạng bạc có được. Những tưỡng tháng ngày trôi qua êm đềm như vậy mà quên đi trận chiến phân tranh, quên đi “Sơn Hà Xã Tắc”. Nhưng rồi tất cả lại phải chia tay nhau về Võ-đang, Thiếu-lâm, Đường-môn để tiếp tục nhiệm vụ. Khi chia tay bịn rịn không muốn rời, hẹn với nhau giữ liên lạc thường. Tại hạ cũng quyến luyến nàng, nhưng hởi ơi người ta đã có phu quân, thôi thì cầm sắc đổi ra cầm kỳ vậy! “Đưa người ta không đưa sang sông, sao có tiếng sóng ở trong lòng, bóng chiều không thắm không vàng vọt, sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”. Những tháng ngày từ mê cung đáy giếng, khi lên Hoa-sơn tuyệt đỉnh nhìn mây bay, lúc ở Trường-bạch-sơn lạnh buốt, vọng nguyệt phía sau Lưỡng-thuỷ động, và …vó ngựa đã rãi ra khắp bao thôn trấn, thành thị, vượt qua thập đại môn phái, cho đến những động, đảo hẻo lánh xa xôi. Các bạn; người thì đã ẩn dật, không còn bôn tẩu giang hồ; người thì qua vùng khác tìm nơi dựng nghiệp như Hành-sơn, Lương-sơn … Chỉ riêng ta vẫn loanh quanh lâu lâu trở về Võ-đang, tìm đến mê cung đáy giếng để đợi …; bất giác thở dài …
“Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tải không du du”. (Hạc vàng một đi không trở lại, nghìn năm mây trắng vẫn còn bay)
Tích Nhân